Gửi Những Người Coach Đang “Tập Thương Người Khó Thương”
Gửi những người coach đang “tập thương người khó thương”,
Khi bạn bị tổn thương bởi một người đàn ông — đến lần thứ bao nhiêu thì bạn sẽ rời đi?
Câu hỏi này không chỉ áp dụng cho tình yêu.
Mà cũng dành cho người đã chọn làm nghề coaching bằng cả trái tim & khát khao cống hiến.
Bởi có không ít ngày, tình yêu nghề được hồi đáp bằng những điều chẳng mấy dễ thương…
Từ những ánh mắt hoài nghi.
Từ một email hủy gói coaching không lời giải thích.
Từ một tin nhắn ‘em thấy bị triggered quá” rồi họ lặn mất tăm.
Từ lời feedback có vẻ “chân thành” nhưng c.ắ.t vào lòng bạn như một vết d.a.o.
Từ những lời ‘bóng gió’ hội đồng khen…rồi hội đồng chê bôi…
Bạn ngồi đó, hoang mang không biết mình sai ở đâu.
Bạn bắt đầu đi chệch hướng khỏi sự tin tưởng vào chính mình.
Bạn chao đảo. Tổn thương một chút. Đề phòng thêm một chút.
Bạn khép mình, tự nhủ “bớt tin đi một chút”.
Và bạn bắt đầu co lại.
Không còn chia sẻ hết lòng.
Không còn dám nói điều mình nghĩ.
Trong ngành này — cảm xúc luôn là thứ đứng ở trung tâm, khách hàng bước vào sự thay đổi vì cảm xúc, họ chuyển hoá khi cảm xúc được tháo gỡ & nâng tầng sóng.
Và đó cũng là một hành trình cảm xúc cho người coach, nơi bạn dấn thân với tất cả sự tin tưởng vào con người.
Nơi bạn đặt niềm tin vào sự chuyển hoá, một phiên bản lớn hơn..của họ.
Nơi bạn nhìn thấy điều tuyệt vời nhất trong người khác… đôi khi, còn sớm hơn cả chính họ.
Nhưng bạn biết, giữ vững không gian yêu thương để người khác bước vào chuyển hoá, trong lúc chính bạn - lòng cũng đang dậy sóng tổn thương - là một điều quá sức, đến nghẹt thở.
Giống như khi bạn yêu sâu đậm ai đó và họ làm tổn thương bạn… Ừ lần đầu mà, “Không sao, mình có thể cho qua.”
Lần hai. Lần ba. Lần n…
Và rồi đến một lúc, bạn tự hỏi: “Liệu có đáng để tiếp tục?”
Làm nghề coaching cũng vậy.
Ngọn lửa ban đầu — dần dần bị dội tắt bởi sóng lòng cảm xúc.
Dần già, bạn học cách đóng - mở trái tim đầy logic như một cách bảo vệ bản thân, và quên đi mất mình bắt đầu vì gì.
Nhưng… có thể, đó không phải là dấu chấm hết.
Mà có thể… đó là lời nhắc:
Bạn cần học cách đứng vững trước những sóng lòng của chính mình.
Học cách ở lại với chính bạn, trước khi ở lại với nghề.
Để mỗi lần bị chao đảo, bạn không đóng cửa trái tim,
Mà mở rộng nó hơn nữa - để sức dung chứa lớn hơn nữa — với sự vững vàng, sáng suốt và yêu thương.
⸻
Đừng bỏ lỡ những người đang chờ bạn phía trước…
Chỉ vì bạn vẫn còn đau bởi những người ở lại phía sau.
Đừng ngừng yêu nghề.
Chỉ vì bạn chưa học được cách yêu & tin chính mình khi đứng giữa những lời từ chối.
Đừng đóng cửa trái tim.
Chỉ vì ai đó từng không nhìn thấy giá trị bạn mang lại.
⸻
Và nếu bạn đang ở nơi đó – giữa một hành trình đầy sóng gió…
Hãy biết rằng, bạn không đứng ở đó một mình.
Tôi cũng từng đứng ở đó.
Và tôi chọn ở lại.
Nhưng với một phiên bản vững hơn, sáng hơn, sâu hơn.
Vì tôi biết, thế giới này sẽ rất cần tôi, và cũng rất cần bạn.
Thế giới ấy không chỉ được xây từ dăm ba người đang khiến bạn thấy tổn thương.
Vẫn còn rất nhiều người ngoài kia nữa…
Những khách hàng tiếp theo của bạn — người thực sự cần bạn — đang chờ bạn mở lòng lần nữa.
Họ xứng đáng với trái tim thuần khiết của bạn.
Và bạn xứng đáng
…được kết nối lại lần nữa
…tin tưởng lần nữa
…và có thể cả tổn thương lần nữa
…nhưng cho phép nó đi qua nhẹ tênh, như hơi thở vào rồi ra..
…và rồi bạn yêu lại lần nữa… chính nghề mình đã chọn.
— Maii Vũ.
P/S: Gửi lời nhắn nhủ này cho một người coach mà bạn nhìn thấy họ vẫn đang nỗ lực mỗi ngày, trong thầm lặng.
Và bạn muốn cảm ơn họ, vì vẫn tiếp tục xuất hiện!